Thơ: Nam Quan Hận
Lạy mẹ !
Ngoài trời mây đen vần vũ
Mưa bão lên rồi
Sấm động ầm vang khắp đất trời
Biển đông ào ào sóng cuộn
Sơn hà lên cơn đau quặn thắt từng hồi,
Máu đào tuôn lai láng,
Ai đưa nhát chém đoạn tình
Con phải lìa xa mẹ từ nay
Ôi ! tim đau nhói buốt đọa đày…
Mẹ ơi !..!…
Mấy ngàn năm gai lửa
Trấn ải địa đầu
Nam Quan uy dũng thành đồng
Con vẫn sừng sững
trừng mắt vỡ tung từng tia máu
Thét vang rền biên cương
Câu “Nam Quốc Sơn Hà…”
Vung gươm thiêng, thề nguyện thác theo thành:
“Thà làm quỷ nước Nam…”
Quyết đập tan vó ngựa phường cướp nước
Khiến rợ Bắc phương phải khiếp đảm bao lần.
Để mẹ dấu yêu
Vẫn muôn đời “bờ cõi bất khả phân”
Và con luôn hạnh phúc trong vòng tay mẹ.
Vậy mà giờ đây,
Ai gây tủi hận !
Uất hờn trào dâng nghẹn cổ
Tay cắt bỏ bàn tay,
Ôi ! buốt đau hình hài
Con bỗng thành kẻ bên kia cửa ải
Mắt ràn rụa lệ máu khóc chia ly.
Hướng về Nam, núi rừng trùng trùng nỗi nhớ
Trông trời Nam, ôi! Bao la tình mẹ đời đời…
Lạy mẹ !
Con sẽ mãi mãi không nói lời vĩnh biệt
Nhưng mẹ ơi !..!…
Làm sao con biết được ngày về ?
LêQuangHồng
Perth, ngày tháng lạnh 2002.